Vẫn những thói quen câu chào hạnh phúc
Cánh thiệp mừng xuân gửi đến bạn bè
Có chút dối mình trong từng lời chúc
Lòng vui không mà muốn san sẻ niềm vui
Ôi cay đắng cho nụ cười nở gượng
Nghe nhói đau như thể ruột gan bầm
Chẳng lẽ khóc mỗi lần say ngất ngưỡng
Là quên đi thân phận mất quê hương
Mai vẫn vàng một màu vàng rực rỡ
Nhưng hình như hoa vải phải không em?
Tay bắt mặt mừng đầu năm gặp gỡ
Cũng ngượng ngùng giả tạo vẻ thân quen
Vẫn những thói quen rượu trà bánh mứt
Cúng gia tiên ngay ở xứ người
Đời lưu lạc vẽ bày thêm phiền phức
Tiền nhân đâu có di tản chăng ngươi ?
Ta cũng muốn chúc lành cho ngày tết
Đến thân bằng quyến thuộc gần xa
Sao bỗng nghẹn, trí nhớ chừ đặc sệt
Đành hẹn tết sau mình gặp gỡ ở quê nhà.
Lưu
Nguyễn