Dĩ vãng[1]
(Tặng cựu học sinh Trung Học Đất
đỏ)
Niềm vui sướng của người làm
thày giáo
Nhìn học sinh đạo mạo lớn dần
lên
Ngắm tấm hình cũ kỷ chằng đề
tên
Mà sao thấy lòng mình như ấm
lại
Nhớ những lúc các em còn thơ
dại
Chẳng học hành mà mãi mãi ham
chơi
Các em bị rầy, bị
mắng nhiều lời
Em thút thít em giận hờn cuối
lớp
Nào em biết phạt em thày đau
xót
Cũng chỉ vì lo lắng cho tương
lai
Nếu các em thi rớt sẽ một mai
Đường phía trước cuộc đời như
khép kín
Có một hôm em thấy thày nhẫn
nhịn
Hỏi gặng em muốn đưa đẩy tương
lai?
Nếu em còn suy nghĩ đến ngày
mai
Hãy cố gắng miệt mài từng trang
chữ
Mặt các em không còn chi tư
lự
Như tìm ra kinh sử ở sân
trường
Dù mỗi ngày với hai buổi nắng
sương
Các em quyết, chọn con đường
tiến thủ
Rồi từ đó không còn ngồi ủ rủ
Mà từng môn cùng ganh-thủ cùng
nhau
Các em xưng hô những tiếng
mày tao
Nghe thô lổ nhưng dạt dào
tình cảm
Hơn ba mươi năm rơi vào quên
lãng
Thày với trò đều tản mạn bốn
phương
Dù ra sao cùng chung một mái
trường
Tình sư đệ vạn đường không
phai nhạt
Trần-Lâm Phát