Ta vừa
thấy cửa thiên đường chợt mở
Sau rèm
mây trắng hững hờ buông
Em thấp
thoáng như vầng trăng sáng rỡ
Ta ngẩn
ngơ nhìn nhấp rượu suông
Vẫn có
chút ngập ngùng trong ánh mắt
Tay run
run rượu sánh đổ tràn ly
Trong hạnh
phúc giữa đất trời quay quắt
Thẹn
thùng em khép bờ mi
Muốn là
gió len qua từng sợi tóc
Nhè nhẹ
mơn man phiến má hồng
Mỗi bận
vui tan em có khóc
Hong khô
những giọt lệ nồng
Đã chẵn
mười lăm năm có phải
Cũng giận
hờn đôi lúc rất vu vơ
Thời
gian thêm đậm màu ân ái
Lớp lớp
phù sa những bến bờ
Ta viết
bài thơ cho em lòng tha thiết
Bạn bè
nghe có đứa chắc sẽ cười
Mặc
chúng nó, tình ta yêu da diết
Yêu vô
cùng, yêu mãi mãi em ơi
Lưu Nguyễn
(Tặng Thanh Hoa)