Vẫn con đường hàng ngày tôi đi qua,nhưng hôm nay sao như có một
cái gì là lạ kéo tôi đứng lại và nhìn quanh. Ồ! kia rồi! một màu đỏ thắm chiếu
rọi vào mắt tôi, màu của hoa Phượng. Một thoáng bâng khuâng,tôi reo lên nho
nhỏ"mùa hè đến rồi các bạn ơi"! Tôi đứng đó trong một thoáng ngỡ
ngàng, niềm vui lẫn nổi buồn cùng sự tiếc nuối và ..nhớ ...Tôi nhớ về tuổi thơ,
nhớ về tuổi học trò, nhớ trường xưa, nhớ thầy, nhớ bạn.
Có lẻ không tuổi nào đẹp bằng tuổi học trò. Không tình cảm nào
đẹp bằng tình bạn thời cắp sách, tình bạn ấy với tôi gần 50 năm vẫn không phai
nhạt. Dù khỏang cách không gian xa xôi nhưng không thể ngăn cách chúng tôi. Hoa
Phượng được xem như loài hoa đặc trưng cho tuổi học trò, cũng là lòai hoa ly
biệ. Mỗi mùa hoa Phượng đến rồi đi, đều mang theo nhiều mất mát. Có bạn vì hòan
cảnh gia đình phải bỏ trường xa bạn, có bạn vì bổn phận người trai thời chiến
một đi không trở lại. Tôi cũng thế! chỉ một mùa hoa Phượng đến rồi đi, tôi đã
mất rất nhiều, mất cả những dự tính cho tương lai.Tuổi già thường nhớ về quá
khứ, nhớ để quên hay nhớ để tiếc nuối...Cũng có lúc nhớ chỉ để mà nhớ! Nhớ về
những gì không còn trong tầm tay, các bạn thì sao? Hôm nay tôi gởi đến các bạn
những hình ảnh hoa Phượng tôi vừa "bắt" được trên đường. Nó có thể gợi
lại cho các bạn nhớ về một thời xa xưa nào đó, một thời mãi nhớ không quên....