Lớp ba, từ biệt căn nhà thuê vì không có tiền tiếp tục
thuê nữa, tôi cùng gia đình dọn đi một
nơi thật là xa!tôi bùi ngùi thương tiếc những thứ đồ chơi thân yêu đã để lại nhàcũ:những
que kem còn mới, tròn và đẹp, tôi đã nhặt trên
đường đi học để chơi chuyền, những lon đá xanh vừa tay để chơi ô ăn quan, chơi rải
ranh, và đặc biệt nhớ thương những cô bạn đã trở thành “thiên thần”t rong
tôi khi họ từng cặp đội vòng hoa múa trong nhà thờ vào một dịp lễ quan trọng mà
tôi không hiểu rõ lắm!
Thế rồi,
tôi đến một miền quê mênh mông nước,nước bao quanh nhà nhiều tháng. Ở đây, ba mẹ
tôi có hai căn nhà,hai chiếc xuồng và 4 cái lu để chứa nước ngọt. Nhưng chị em
tôi đi học phải chống xuồng, vì nước không sâu và tôi chưa biết chèo thuyền. Cắm
xuồng cho chắc để khỏi trôi mất, chị em tôi học lớp bốn và lớp một ngày ấy bước
lên con đường đất đỏ nhỏ xíu và nhão nhoét . Chúng tôi vào lớp sau khi ra đập
nước khua hai chân cho sạch đôi giầy bùn đỏ vừa bám vào chân.
Bao năm
qua, tôi vẫn nhớ thầy tôi ngày ấy là thầy
Hồ Văn Lượng. Có hôm, chúng tôi đã giúp Thầy
hái rau ngổ bên hông nhà để nấu canh vì rau phải mua ở
chợ Tỉnh,rất xa. Nồi canh ở đây cá nhiều hơn rau nên rau ngổ cũng rất quý.Ba mẹ
tôi chưa biết chài lưới bắt cá nên người
địa phương thường đem cá lóc nặng cả kí đến cho. Cá nhỏ thường được thả lại nước cho lớn
Vậy mà,một
hôm mẹ tôi nghe nói phải cho các con dời
nhà ngay kẻo nguy hiểm vì sắp có đánh nhau lớn. Tôi 10 tuổi bồng em trai 2 tuổi
đi cùng một người hàng xóm để về Saigon.
Các bạn cùng lớp 16 tuổi đến nhà tìm tôi và khóc thút thít vì phải xa nhỏ bạn
bé nhất lớp! Tôi về ở nhờ nhà ông trẻ_là chú của ba tôi. Lòng luôn chờ mong cho
ba mẹ và ba em của tôi có tiền để về đến Saigon cùng tôi. Gia đình tôi lại tiếp
tục ở nhà thuê.
Một tháng sau, nơi đó có đánh lớn, đúng như lời
người hàng xóm đã báo trước với mẹ tôi! Nơi đó có còn lại gì không?!
Thấm thoát đã 54 năm…trong cuộc sống hối hả tại Saigon, tôi luôn nhớ thương về một miền sông
nước, miền đất đỏ có hai căn nhà lá rung
rinh trong mưa gió, được cột bằng hai sợi dây thép to kéo từ nóc nhà xuống một
cái cọc chìm dưới nước sâu khoảng sáu tấc. Nơi ấy có nhiều con
cá chốt chạy lăng quăng khi có người lội nước,có từng đàn cá chốt đớp tay khi
tôi rửa chén.
Thương nhớ này biết gởi về đâu…người hàng xóm
tốt bụng đã báo tin phải dời nhà…người hàng xóm đã dắt chị em tôi về Saigon, những
dòng nước mắt ấm tình bằng hữu như
dòng suối nguồn chảy mãi khôn vơi!
Hoa
Tim