Khi xử dụng chiếc cần gạt nước trên xe hơi ,có khi
nào bạn tự hỏi "ai là người có sáng kiến này không" ?
| |
Thật bất ngờ khi cần gạt nước trên xe
hơi mà chúng ta thấy ngày nay lại được phát minh bởi một người phụ nữ bình thường
– bà Mary Anderson (người Mỹ) vào năm 1903.
Năm 1903, khi đi trong
thành phố New York, người phụ nữ mang tên Mary Anderson nhận ra rằng,
thỉnh thoảng, tài xế lại phải dừng xe, cầm chiếc khăn để lau hơi nước
và tuyết phủ trên mặt kính. Thậm chí, có những người chẳng buồn gạt
tuyết vì quá dày mà ló đầu ra cửa sổ đế lái. Dưới con mắt của một phụ
nữ, bà thấy cần phải tạo ra một cái gì để giúp họ không cần dừng xe mà
vẫn gạt được tuyết và giữ tầm nhìn.
|
Mary Anderson được biết đến là người đầu tiên nghĩ ra cần gạt nước |
Về nhà, Anderson thiết kế hệ thống cần gạt nước đầu tiên. Nhưng khi đưa
ra ý tưởng đó, bà bỗng trở thành là trò cười của người xung quanh bởi
theo họ, đấy là việc của đàn ông và sẽ chẳng có ai quan tâm tới “sự
điên rồ” ấy. Đến năm 1905, sau những nổ lực của mình, bà
Anderson đã nhận được bằng sáng chế của Mỹ. Đó là minh chứng cho sức
mạnh trí tuệ của phái nữ. Vào thời điểm nhận bằng phát minh, Anderson
tròn 39 tuổi. Cơ cấu hoạt động của thiết bị này hết sức đơn
giản. Anderson dùng hai chiếc cần gắn vào thân xe và tiếp xúc với mặt
kính bằng chiếc “lưỡi” cao su. Khi cần, người lái xe quay tay nắm đặt
trong ca-bin. Qua cơ cấu truyền động, hai chiếc cần gạt nước sẽ chuyển
động lên xuống để gạt tuyết và hơi nước, tạo tầm nhìn cho người lái.
|
Cơ cấu hoạt động của cần gạt nước do bà Anderson nghĩ ra |
Tuy nhiên phát minh này của bà không được các hãng xe hưởng ứng. Mãi
đến 1916, tức 11 năm sau, cần gạt nước mới trở thành thiết bị tiêu
chuẩn trên tất cả các xe ở Mỹ. Anderson phải cảm ơn Henry Ford bởi nhờ
công nghệ sản xuất hàng loạt Model T, ôtô trở nên “bình dân” trong
cho người tiêu dùng và phát minh của bà mới được biết đến.
Động cơ điện vào thời đó chưa được sử dụng cho các thiết bị trong xe cho
nên chiếc cần gạt nước mà bà Anderson nghĩ ra còn hạn chế về tính
năng vì tài xế sẽ phải sử dụng 1 tay để quay cái gạt nước. Vì vậy họ
chỉ còn 1 tay để vừa vần vô lăng vừa vào số và thậm chí cả kéo phanh
tay khi cần. Phải tới tận năm 1917 thì môtơ điện mới được đưa
vào để gúp di chuyển một lá cao su dài chạy đi chạy lại trên kính lái.
Một nha sĩ người Hawaii là Dr. Ormand Wall đã phát minh ra cần gạt
nước tự động bằng cách đặt một môtơ điện phía trên và nằm chính giữa
của kính lái. Do đó, lá cao su sẽ quay theo hình vòng cung với tâm ở
phía trên và diện tich kính lái mà nó quét được trông giống như một
hình cầu vồng lộn ngược.
|
Môtơ điện được đặt phía trên và nằm giữa kính lái |
Bộ rửa kính được bổ sung vào xe hơi với phần điều khiển được thêm ngay
vào cần gạt bật/tắt của cái gạt nước. Bộ phận này sẽ phun tia nước rửa
kính lên thẳng phía trước của kính lái thông qua mấy cái lỗ nhỏ nằm
trên nắp capo. Một bình chứa nước được đặt trong khoang máy và các cấu
thành chạy điện khác được kết nối để thực thi công việc đó.
Năm 1962, Bob Kearns sáng chế ra bộ gạt nước không liên tục (ngắt quãng)
đầu tiên cho phép tài xế có thể thay đổi được tốc độ quét và thời
gian nghỉ giữa mỗi lần quét. Để làm được điều đó người ta đã đưa vào
trong hệ thống điện các cầu chì và công tắc ngắt mạch điện giúp điều
hành các cấu thành chạy điện một cách linh hoạt hơn. Những
năm 1980 người ta còn làm cả gạt nước cho đèn pha, và để nó hoạt động
hiệu quả, người ta phải tính toán liên kết hệ thống chiếu sáng với hệ
thống phun rửa và gạt nước.
|
Cần gạt nước được phát triển theo sự phát triển của công nghệ xe hơi |
Từ những năm 1990 đến nay, cần gạt nước được phát triển theo sự phát
triển của công nghệ xe hơi. Các vi cảm biến được đính ngay trên kính lái
để phát hiện trời mưa, kích hoạt hệ thống gạt nước tự động, thay đổi
tốc độ gạt nước tùy theo lượng nước mưa có nặng hạt hay không.
Nguồn tin: Autodaily
|
|
|
|