Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

TẠ ƠN


TẠ ƠN
Nguyễn Văn Thông
Đi trên một cây cầu bắt qua một dòng sông hay một cửa vịnh, nhìn xuống thấy mước mênh-mông, nhìn lên thấy trời bát-ngát, tôi thầm cảm-ơn và cảm-phục người kỹ-sư và những công-nhân đã xây-dựng cây cầu này. Không có cây cầu, làm sao tôi có thể đi qua bên kia bờ trong ít phút và qua một cách an-toàn. Vài trăm năm trước, máy-móc thô-sơ mà làm sao đầu-óc con người đã giải-quyết được biết bao vấn-nạn, khắc-phục được bao nhiêu khó-khăn để hoàn-thành một công-trình cho hàng trăm năm sau vẫn sử-dụng. Tuyệt-vời.
Nhưng quanh tôi đâu phải chỉ có những cây cầu. Dinh-thự, xe-cộ, máy bay, tầu-bè rồi máy vi-tính, phôn tay... Y-khoa đang áp-dụng người máy để giải-phẫu - gọn nhẹ, chính-xác và mau lành. An-ninh quốc-phòng đang sử-dụng máy bay không người và những côn-trùng máy để thu-thập tin-tức an-ninh và làm những công-tác nguy-hiểm thay người. Nếu tôi thấy những công-trình ấy không dính nhiều đến mình thì một trong những công-trình bị che khuất nhất và có vẻ không được hưởng vinh-dự lắm dù là nó dính đến tôi hàng ngày là hệ-thống nước thải phải làm cho tôi biết quí-trọng nó. Những thành-phố hàng triệu dân-cư, nhà cửa, công sở trải khắp đồng-bằng, thung-lũng, đồi nhấp-nhô mà khang-trang sạch-sẽ, không-khí trong lành thì hệ-thống nước thoát vệ-sinh phải tinh-vi chừng nào.
Tôi được thừa hưởng biết bao công-trình của người xưa và người nay. Đôi khi tôi than việc mình phải đóng thuế, nhưng xét ra nếu không có những công-trình của xã-hội quanh tôi thì bao-nhiêu tiền thuế của tôi đóng mới đủ cho một công-trình. Các ông Bill Gates, Steve Jobs ... tạo cho tôi chiếc vi-tính và chiếc phôn có thể gói trọn thế-giới trong lòng bàn tay, không những về không-gian mà cả thời-gian. Giá tôi có thể đãi mấy ông ấy một bữa cơm Việt Nam để bày-tỏ lòng biết ơn nhỉ!
Mà như thế thì tại sao tôi không đãi người kỹ-sư, người thợ làm cầu, sửa xe, bắt ống nước, thu rác... vì mỗi người ấy đều đóng-góp làm nên những điều tốt-đẹp xung-quanh tôi. Quả thế, được sinh ra và lớn lên trong xã-hội và thế-giới này, tôi cần ý-thức về những gì ở quanh tôi, tôi không thể không biết ơn.
Từ lòng biết ơn ấy, tôi thấy mình có bổn-phận phải trả ơn bằng sự đóng-góp phần mình. Có thể tôi không  có tài-năng để làm chuyện lớn nhưng tôi có thể là một công-nhân chăm-chỉ và lương-thiện trong việc nhỏ. Đoạn đường do tôi làm một cách chu-đáo, không mấp-mô, không ổ gà là tôi đã đóng-góp làm cho dòng lưu-thông được an-toàn hơn, xã-hội này tốt hơn.
Cùng môt hành-vi xây-dựng ấy, nếu tôi sống một mình không có xã-hội, công-việc ấy của tôi chẳng giúp-ích được cho ai, và cũng không chuyên-chở được lòng biết ơn. Nhưng một mối hàn trong ổ máy vi-tính xem ra đơn-giản và đơn-điệu suốt tám giờ của một người thợ làm việc dây chuyền lại có tác-động đến hàng trăm công-việc khác, xây-dựng hàng triệu những đồ-án và công-trình. Nó chuyên-chở biết bao giá-trị trong xã-hội. 
Không phải chỉ những người "thợ" mới bày-tỏ lòng biết ơn. Những bậc "thầy" còn có lòng biết ơn tuyệt-vời. Hàng trăm tỉ-phú đứng đầu thế-giới như Bill Gate, Warren Buffet... đã lập hội để cùng nhau đóng-góp phần lớn gia-tài của họ cho từ-thiện, nghiên-cứu y-học, phát học bổng cho học-sinh nghèo khắp thế-giới. Nhiều tỉ-phú chỉ để dành đủ tiền ăn học lại cho con-cái để chúng cũng phải cố-gắng làm việc. Họ trả lại cho xã-hội những gì họ đã tạo được vì cho rằng nhờ xã-hội mà họ đã thành-công. Không thiếu người tin rằng tài-năng họ có là để phục-vụ. Họ tin rằng họ được ơn trên ban cho ơn gọi để phục-vụ.
Thì ra lòng biết ơn và sự phục-vụ tác-động hỗ-tương cho nhau. Được thừa-hưởng thì tôi cần phải phục-vụ. Phục-vụ mang lại lòng biết ơn.Tài-năng lớn cũng quí mà tác-động nhỏ cũng cần.
Lễ Tạ Ơn năm nay, tôi cảm-tạ Chúa cho tôi được làm người trong một xã-hội tương-thân tương-trợ. Dù ở bậc thang nào trong xã-hội tôi cũng hãnh-diện vì tôi cảm-nhận được ơn và muốn tạ-ơn bằng phục-vụ trong công-việc của mình.***
Nguyễn Văn Thông