Hôm nay tôi soạn lại tủ sách của mình, tôi loay hoay tìm kiếm nhưng
không biết mình tìm kiếm cái gì, tôi làm việc như trong vô thức.Tình cờ thay!
tôi nhận ra quyển sổ cũ nằm lẫn lộn trên kệ sách treo tường. Vừa nhìn thấy nó,
tôi đã biết từ nảy giờ mình tìm “một kỷ vật bị bỏ quên"; sổ lưu niệm của
lớp tôi ngày xưa. Tôi đã giữ gìn nó gần 40 năm. Những tờ giấy trắng theo thời
gian nay đã vàng ố nhưng những dòng chữ thân thương của quý thầy cô gởi gấm
niềm tin vào lớp chúng tôi vẫn không phai nhòa. Lớp chúng tôi là lớp đầu đàn
của TrườngTrung Học Đất Đỏ tham dự kỳ thi Tú Tài II. Vào thời điểm đó bằng Tú
Tài như con thuyền đưa chúng tôi vào tương lai tươi sáng. Nó bắc thang cho chúng
tôi vào ngưỡng cửa Đại Học. Nó có thể quyết định cho mình một cuộc sống hay một
"Nghề" để theo đuổi như một cái nghiệp trong suốt cuộc đời. Bằng Tú
Tài II cũng có thể là phương tiện cho các bạn nam sinh tránh xa cuộc chiến. Lúc
đó mảnh bằng Tú tài không những quan trọng đối với chúng tôi mà còn là tấm
gương cho các lớp đàn em. Đó là phần thưởng quý báu mà chúng tôi đền đáp lại
công sức quý thầy cô đã vượt qua bao cam go, cản trở, khó khăn, sợ hãi do chiến
tranh có thể xảy ra lúc nào, để đến đây ngôi trường Trung Học mang tên Đất Đỏ truyền
đạt cho chúng tôi những kiến thức[1]. Chúng tôi là niềm tin, là
kỳ vọng của quý thầy cô. Nếu chúng tôi
tha thiết với mảnh bằng Tú Tài cho tương lai của mình bao nhiêu thì quý thầy cô
cũng đặt niềm tin hy vọng vào chúng tôi bấy nhiêu[2]. Hơn thế chúng tôi biết
chúng tôi phải làm gì để nhìn thấy nụ cười của cha mẹ và thầy cô.
Năm ấy, niên khóa 1973-1974, năm cuối cùng của chúng tôi.
Chúng tôi dự định làm một cái gì đó để ghi dấu ấn trước khi rời khỏi trường.
Tuy nhiên chúng tôi là những học sinh nhà quê quá thiếu thốn. Chúng tôi muốn tổ
chức tiệc Xuân thay cho tiệc chia tay mà tài chính có hạn cho nên quý thầy cô
đã giúp sức chúng tôi bằng cả tinh thần lẫn vật chất. Nghĩa cử cao đẹp ấy được
chúng tôi lưu dấu trong quyên sổ nhỏ này và tôi lại là người được vinh hạnh gìn
giữ nó cho đến hôm nay. Đã gần 40 năm mà tôi vẫn còn giữ nó rất trang trọng trong tủ
sách. Lật lại từng trang, nhìn những chữ viết và những lời chúc phúc, thân
thương làm sao. Tuy thời gian đã đi qua nhưng tôi vẫn có cảm giác như mới hôm
nào. Cả lớp ủy thác cho tôi và 1 đứa bạn tổ chức tiệc tất niên. Chúng tôi đã
làm tròn bổn phận mình và có được một tiệc tất niên cùng với quý thầy cô thật
vui, thật nhiều cảm xúc.
Thời gian đã trôi qua! Đọc lại những dòng khuyến nhũ,
những quý danh thân quen, tôi không ngăn được sự bùi ngùi và sụt sùi! Có nhiều
chữ ký tôi không nhận ra của quý thầy cô nào. Khi quý thầy cô và các bạn nhìn lại
nếu nhận ra, xin bổ túc dùm tôi những chỗ trống.
[1] Một
giáo sư đã nhắn nhũ chúng tôi: “kiến thức trở nên vô dụng nếu nó không được
truyền đạt”
[2] Học
sinh trường Đất Đỏ thi đậu với tỷ số 75%, vượt xa những trường đàn anh trong
khu vực.
Mời quý độc giả nghe bài lưu Bút Ngày Xanh của Nhạc sĩ Thanh Sơn do Hoàng Oanh, Như Quỳnh và Hương Lan trình bàỵ Cám ơn Phuc Nguyen đã post video trên you tube!
LYSNGUYEN(khóa 1966-1974)