Chỉ còn vài hôm nửa lại đến tết Trung Thu ,cái Tết của một thời trẻ thơ với lồng đèn và trà bánh.Với tuổi của chúng ta hôm nay, vẩn những chiếc bánh ,những chiếc lồng đèn đầy màu sắc,nhưng cảm nghĩ chúng ta về ngày tết Trung Thu như thế nào đây,mổi người một suy tư cho riêng mình .Thật trùng hợp làm sao vào thời điểm này Ban biên tập nhận được bài thơ Trung Thu của anh Phan thanh Phong (Phan tất Loan) một cựu hs Trường Đất Đỏ gởi đến, nào chúng ta vừa ăn bánh uống trà cùng đọc thơ.BBT rất cám ơn anh Phong
Trung Thu
Cắt ...tùng ...cheng!...
Lồng đèn treo lơ lửng.
Gợi hồn quê,làng cũ,xóm nghèo xưa.
Em tôi ơi! Tóc rối áo the thưa.
Cũng bánh kẹo,lớn dần theo năm tháng!...
Cắt ...tùng...cheng!...
Đêm nay trăng thu sáng.
Tỏa sắc vàng phủ ngập đất trời quê.
Và biết bao kỷ niệm chợt kéo về.
Tâm tư nặng...gáng gồng thời thơ ấu...
Cắt...tùng...cheng!...
Người em thơ yêu dấu.
Mấy mươi năm bận trẩy kiếp giang hồ.
Làng xưa ơi! Đã khuất chốn thành đô.
Nên không kịp trở về đêm trăng tỏ!...
Cắt...tùng...cheng!...
Bao ưu tư muốn ngỏ.
Nhưng vắng em không nói hết vạn lời.
Đêm trung thu trăng vằng vặt muôn nơi.
Soi một bóng- Kiếm tìm xưa một bóng!...
Cắt ...tùng...cheng!...
Nổi lòng đêm nay trống.
Khói thuốc Lào có quyện tận quê xưa ?!...
Để mùa thu chung một áo che mưa .
Con đường đất thời hai ta đi học!...
Cắt...tùng...cheng!...
Muốn trao lời vàng ngọc.
Nhưng ngại ngùng... nín lặng đến hôm nay.
Mấy mươi năm là ngần ấy chia tay,
Là ngần ấy... trăng thu vàng rụng mất!...
* *
* * * *
Cắt ...tùng...cheng!...
Hỡi trăng vàng cao ngất.
Chở tôi về ...đêm kỷ niệm thu xưa !...
Phan tất Loan