Thưa Thầy cô và các bạn quý mến!
Em rất vui khi biết thầy đã lâp trang Blogs nói về trường Đất Đỏ. Mặc dù trường xưa đã không còn nữa,nhưng kỷ niêm về những ngày còn cắp sách vẫn còn mãi trong lòng chúng em.
Để tỏ lòng biết ơn thầy cô đã dạy dỗ chúng em lúc còn tuổi nhỏ và những tình cảm thân thương của những người bạn chung một mái trường,em xin gởi bài viết này. Hy vọng nó sẽ làm phong phú thêm cho trang blogs. Bài viết tuy mộc mạc nhưng nó gói gém tấm chân tình của một học trò cũ.
Kính chúc thầy cô nhiều sức khỏe và các bạn được nhiều niềm tin trong cuộc sống.
Còn một chút gì để nhớ...
Cứ mỗi lần nghe bản
nhạc “Ông lái đò”, lòng tôi lại
dâng lên một nỗi buồn man mác. Không biết có phải vì điệu nhạc hay vì nội dung
bài hát này đã cho tôi một cảm xúc về hình ảnh của những người thầy cô đã dạy
tôi học lúc tuổi thơ. Thầy Cô như những người lái đò, cả cuộc đời, sự nghiệp
chỉ biết đưa người sang sông và cứ nối tiếp như thế.
Lúc nhỏ khi còn đi
học, tôi rất sợ thầy cô. Tôi luôn nghĩ rằng
thầy cô là một người lớn lao lắm. Sự ngăn cách rất rõ trong tôi. Mỗi khi thầy
gọi để kiểm tra bài hay hỏi chuyện thì tôi sợ và run lên. Có một lần thầy cho
hoc sinh trình bày về ước muốn của mỗi em trong tương lai thì tôi chỉ ước khi
lớn lên tôi cũng muốn làm cô giáo, tôi thích làm cô giáo lắm!
Trong cuộc sống, đâu
phải sự ước muốn nào cũng thành sự thật; thế là tôi không đươc làm cô giáo. Tình
hình đất nước lúc bấy giờ đang có sự thay đổi lớn, tôi đành chấp nhận sống với
sự an bày của xã hội.
Hôm nay dù tôi không
có môt địa vị cao sang trong xã hội nhưng tôi tự tin rằng mình cũng có đươc
những kiến thức văn hóa mà ngày xưa thầy cô tôi đã truyền đạt. Đó là hành trang
tạo cho tôi một cuộc sống tốt như hôm
nay.
"Nghề giáo
không phải là một cái nghề mà là một thiên chức và đam mê" đó là lời mà thầy
tôi đã nói cho chúng tôi nghe lúc còn đi học. Tôi vẫn nhớ mãi và ấn tượng với
câu nói này. Đã 38 năm trôi qua rồi vậy mà khi nhớ lại tôi ngỡ như moi chuyện
đã xảy ra ngày hôm qua. Tôi còn nhớ cả câu văn trong bài Cảm thu của Đinh Hùng
mà thầy Phét đã nói trong lớp"Chao ôi! buồn lại nhiều rồi nhưng chỉ buồn
như năm trước". Khi thầy nói xong thì lại mĩm cười như có vẽ tâm đắc. Chỉ
một câu nói này thôi mà bây giờ mỗi lần có chuyện gì buồn, tôi lại đem nó ra đọc và thấy
thú vị cái nỗi buồn của mình. Có lẽ tôi cũng lãng mạn như thầy ngày xưa vậy.
Ngày xưa lớp của tôi
đươc mệnh danh là có nhiều người đẹp và là một lớp nữ đông hơn nam, nên những bạn
nam lớp tôi thì lép vế. Các anh bạn lớp lớn hơn không bỏ lở cơ hội, mặc tình
ghẹo chọc. Tôi thì không có một ấn tượng gì trong mắt các anh nhưng bạn tôi thì
ngày nào cũng đươc các anh tỏ tình len lén: nào là viết thư tình rồi bỏ vào hộc
bàn, nào là trồng cây si ngoài cửa lớp...vui lắm!!! Có lần bạn tôi cho tôi xem
một lá thư tỏ tình bỏ trong hộc bàn với nội dung như sau:
"Anh chỉ có một
tình yêu thứ nhất,
gởi cho em kèm với một
lá thư,
em không nhận tức là
tình anh mất
tình mất đi ai lấy lại
bao giờ"
Mặc dù còn nhỏ nhưng
tôi cũng biết đó là tình yêu và tôi xúi
bạn tôi viết lại:
"Em khờ khạo quá, ngu ngơ quá,
chỉ biết yêu thôi, chả
hiểu gì!"
Vui quá! cứ thế mà
ngày nào vô lớp việc đầu tiên là bạn tôi xem trong hộc bàn có thư tình hay
không. Nếu có thì đưa tôi xem rồi cả 2 đứa cùng cười. Không hiểu tại sao lúc đó tôi
lại vô duyên như vậy, có lẽ tôi chưa biết yêu là gì. Việc làm đó làm cho bạn
tôi lười học và kết quả thì bị thầy phát hiện, bạn tôi bị ăn đòn. Bây giờ gặp
lại thì chắc con mắt còn có đuôi.
Đó là sự thật chuyện
vui của lớp tôi. Nếu anh bạn nào ngày xưa đã mượn câu thơ này tỏ tình thì lộ diện
đi; hy vọng anh bạn đó sẽ không bị đuổi ra khỏi trường mà sẽ bị đuổi ra khỏi
nhà: hi! hi ! hi!
Các bạn ơi! kỷ niệm
thì vẫn đong đầy sao tình bạn bây giờ lại xa cách quá?
Có một lúc nào các bạn
chợt nghĩ về trường mình, thầy cô năm xưa và bạn bè cũ không?
Dù bạn đang ngồi trên
ghế cao hay bạn đang ngồi dưới đất, chúng ta là những con người được sinh ra
trong đất nước Việt, được nghe lời mẹ ru và khi lớn lên được đến trường có thầy
cô dạy dỗ.
Hôm nay chúng ta đã
thành người lớn, đã qua sông, chúng ta hãy nhìn lại dòng sông cũ, người lái đò
năm nào vẫn còn đó, vẫn luôn mỏi mắt nhìn trông chúng ta, dù không mong một lần
chúng ta quay lại.
Hãy cho nhau một chút
tình, dù nó còn rất ít các bạn ạ.!
Bùi thị Sen