Thứ Tư, 9 tháng 10, 2019

Nỗi buồn lớn nhất của tuổi già là phải thận trọng với con mình


Nỗi buồn lớn nhất của tuổi già là phải thận trọng với con mình
Con lớn lên, nhiều kiến thức hơn, dần thiếu kiên nhẫn và xem thường cha mẹ, khiến họ trở thành một "con nhím" thận trọng.
Một độc giả gửi đến mục tâm sự của Sina câu chuyện của mình: "Tôi mua cho mẹ một chiếc điện thoại thông minh. Mẹ nhờ tôi dạy cách sử dụng. Tôi đã chỉ cho bà cách tải các ứng dụng, sau đó bật máy tính lên để chuẩn bị làm việc. Thế rồi mẹ vào, bà lại hỏi về một phần mềm mới. Lát sau, khi tôi đang xoay sở với đống việc, bà ở bếp than thở vọng ra rằng bà không thể dùng được chiếc máy mới. Dòng ý tưởng công việc bị cắt ngang khiến tôi bực dọc, tôi chạy vào bếp và gắt lên với mẹ. Bà ngước lên nhìn tôi khổ sở: "Hay là thôi, mẹ vẫn dùng điện thoại cũ". "Tùy mẹ, mẹ muốn thế nào cũng được", tôi sốt ruột bước ra ngoài, để mẹ một mình với cái điện thoại đời mới.
Đêm khuya hôm ấy, khi chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của mẹ: "Con à, mẹ đã già. Mẹ quên nhanh điều người khác nói. Mẹ cũng không nhớ cả điều mẹ đã nói. Lúc nấu cơm, có khi mẹ quên cả cắm phích. Con có thể kiên nhẫn hơn với mẹ không?".
Những dòng mẹ viết làm mắt tôi ướt nhòe. Tôi biết, mẹ không dám nói chuyện trực tiếp với tôi nên đã nhắn tin. Tôi dằn vặt mình: Giá có thể kiên nhẫn hơn một chút nữa.
Những ngày sau đó, mẹ không hỏi tôi về điện thoại nữa. Tự bà đã mày mò, tìm hiểu cách tải ứng dụng".
Độc giả bày tỏ, anh biết mẹ anh đã tổn thương. Anh chia sẻ: "Điều đáng buồn nhất không phải là thái độ của tôi, mà là thông điệp tôi đã truyền tải qua thái độ ấy, nó nhắn nhủ với mẹ lại rằng: Mẹ đã già rồi, và đang dần trở nên vô dụng". Giờ đây, khi bình tĩnh nhìn lại, anh cảm thấy day dứt, vì đã để lại những vết sẹo trong lòng đấng sinh thành.
Nỗi buồn lớn nhất của cha mẹ khi họ già đi, chính là buộc phải trở nên thận trọng hơn với con mình.




Ảnh: Aboluowang.
Thủa ấu thơ, trong mắt trẻ, mẹ cha là người biết mọi thứ, mạnh hơn tất cả. Cha mẹ là hai ngọn núi, che chở, mang lại bình yên cho đứa con.
Nhưng có một ngày, những "ngọn núi" ấy không còn sừng sững nữa. Đó là khi bố mẹ về già. Họ có nhiều điều không dám hỏi, không dám đề cập với con. Lý do đơn giản, tuổi tác khiến họ dễ tổn thương hơn. Đó còn là vì con cái dần thay đổi, trở nên thiếu kiên nhẫn, nhiều kiến thức hơn và dần xem thường người cha, mẹ. Điều đó biến cha mẹ thành một "con nhím" thận trọng.
Bộ phim truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc Gia đình hạnh phúc từng lấy đi nước mắt của nhiều người, vì những thông điệp mà nó mang lại. Nội dung phim xoay quanh một thanh niên giỏi giang, là bác sĩ của một viện lớn, tuy nhiên anh không thăng tiến được vì nhiều đồng nghiệp khác có gia đình bề thế, địa vị hơn. Một ngày, trong nỗi thất vọng vì mất đi vị trí tiềm năng, anh về nhà trách cứ bố mình: "Bố mỗi ngày cứ hỏi con có đói không? Bố chỉ lo được cho con chuyện đói, no, không thể nào lo cho con được sự nghiệp". Lời phàn nàn của đứa con làm người bố trống rỗng, đau khổ. Ông nói: "Là bố sai rồi, là bố không có khả năng đem lại cho con những điều tốt đẹp hơn".
Sự đồng hành của cha mẹ trong mọi giai đoạn cuộc đời của con giống như một bức tường ngăn giữa con và "Thần Chết". Bất kể là lên 3, lên 5, hay 40, 60, bạn luôn cảm thấy cái chết ở rất xa chúng ta, khi cha mẹ còn ở bên. Tuy nhiên, khi đấng sinh thành về với cát bụi, những cảm xúc sẽ hoàn toàn thay đổi. Người con cảm thấy mình đã bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời, thấu hiểu rõ nỗi đau mất mát bởi sự mong manh của đời sống, họ trở nên già dặn hơn, cô độc hơn, và yếu đuối hơn, khi thiếu đi chỗ dựa quan trọng. Đó là lúc, con cái hiểu được giá trị trọn vẹn của cha mẹ mình.
Để tránh làm bố mẹ tổn thương, con đừng:
- Đổ lỗi cho sự "bất tài" của cha mẹ
Bạn có thể trách bố mẹ không có khả năng đem lại điều bạn muốn, nhưng đừng quên rằng họ đã trao cho bạn khả năng. Việc bạn đạt được điều bạn muốn hay không, một phần lớn phụ thuộc vào năng lực của chính mình.
- Phàn nàn về những phàn nàn của cha mẹ
Lời phàn nàn có thể khiến bạn bực dọc, nhưng họ làm vậy vì thực lòng yêu thương và mong muốn bạn tốt đẹp hơn.
- Cau có về sự chậm trễ của cha mẹ
Khi còn nhỏ, chúng ta dựa vào cha mẹ để bước đi. Giờ bố mẹ đã già, phải dựa vào con cái để di chuyển. Mỗi khi họ chậm chạp, lề mề, hãy nhớ về thủa ban sơ của mình, bạn cũng không khác gì như vậy.
- Ghét bỏ khi bố mẹ ốm
Sinh lão bệnh tử, con người không ai thoát khỏi quy luật tự nhiên ấy. Khi cha mẹ còn trẻ, họ chăm sóc bạn từng tí, bên bạn khi bạn ốm đau. Lúc họ về già, đây là lúc quay lại vòng tuần hoàn ấy.

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2019

Hồng Ngự mang tên em



Hồng Ngự mang tên em được nhạc sĩ Tô Thanh Tùng sáng tác năm 1963 lúc ông 19 tuổi. Tác giả sinh năm 1944 ở xã Hồng ngự tỉnh Châu đốc. Ông mất năm 2017 tại Sa đéc, hưởng thọ 73 tuổi .
Bạn Ngọc Tám, người khiếm thị , trình bày bài hát này trong chương trình Hát Mãi Ước Mơ do công ty Điền Quân thực hiện năm 2019

1. Tôi có người yêu mang tên Hồng [D] Ngự [Bm]
Giờ đây cách 
[Em] trở xa xôi mịt [A] mờ
Lòng 
[D] còn tràn bao nhung [Bm] nhớ
Hình dáng của người em 
[F#m] thơ
Trong tôi gói trọn ước 
[A7] mơ.

2. Tôi sẽ về thăm quê hương Hồng 
[D] Ngự [Bm]
Nhìn lúa Tháp 
[Em] Mười vươn lên đầy [A] đồng
Nhìn 
[D] dòng Tiền Giang êm [Bm] ái
Nhìn cánh chim trời tung 
[F#m] bay
Mà 
[A7] nghe luyến lưu dâng [D] đầy

ĐK: Hồng Ngự 
[G] ơi, tôi sẽ không bao giờ [Bm] quên
Tôi vẫn luôn gọi tên 
[A7] em trong những đêm dài lưu [D] luyến
Em yêu 
[G] ơi, em nào [F#m] biết, trong yêu [Bm] thương tôi thầm [G] ước
Sẽ có 
[A] ngày... có ngày sống mãi bên [D] em [G] [D]

3. Tôi có người yêu mang tên Hồng [D] Ngự [Bm]
Dù bao cách [Em] trở nhưng không nhạt [A] nhoà
Tình 
[D] này dành cho em [Bm] đó
Và khắc ghi vào tim 
[F#m] tôi
Hồng Ngự 
[A7] ơi nhớ em muôn [D] đời.




Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2019

CÂY, LÁ và GIÓ


T năm 2003, có mt câu chuyn được gi đăng và chia s trên nhiu blog, website cá nhân.
Câu chuy
n ban đầu được viết bng tiếng Hoa, ri sau đó được chuyn sang tiếng Anh, và ri là tiếng Vit. Mt câu chuyn khá hay v ba nhân vt: Cây, Lá và Gió...

GIÓ len lỏi theo đuổi LÁ, hứa sẽ đưa Lá đi nhìn ngắm thế giới muôn màu. Lá bắt đầu động lòng, nhưng vẫn do dự hỏi ý kiến của CÂY.
Cây nói: “Nếu em không rời đi, anh quyết sẽ không bao giờ từ bỏ em”. Lá nghe vậy rất cảm động quyết định ở lại bên Cây. 
Thời gian dần trôi, Lá lại bắt đầu cảm thấy buồn chán, trong khi những lời hứa hẹn của Gió thực sự lay động lòng người. Cuối cùng Lá lựa chọn rời khỏi Cây mà rong chơi cùng Gió.
Trước khi rời đi, Lá hỏi Cây: “Sao anh không giữ em ở lại?”. Cây nói: “Cuộc đời này, nào phải chỉ có một chiếc Lá thôi đâu”.
Lá lại hỏi Gió: “Tại sao anh lại theo đuổi em?”. Gió mỉm cười trả lời: “Bởi vì trên đời này không có hai chiếc lá nào giống nhau”.
Lá im lặng, là Cây không hiểu thế nào là yêu, hay là bởi Gió quá si tình?
Cây hỏi Lá: “Sao em nỡ rời xa anh?”. Lá vui vẻ trả lời: “Bởi vì em muốn nhìn ngắm thế giới rực rỡ ngoài kia”.
Thực tế, Cây yêu Lá rất nhiều, nhưng vì muốn hoàn thành nguyện vọng của Lá nên Cây đã không nói lời ngăn cản.
Gió hỏi Lá: “Sao em muốn đi cùng anh?”. Lá vui vẻ trả lời: “Vì anh cho em mộng ước và giúp em biến ước mơ thành hiện thực”.
Và như thế, Lá đã theo Gió bay đi.
Nhưng khi Lá đang háo hức nhìn ngắm thế gian rực rỡ sắc màu thì Gió bỗng nhiên ngừng thổi. Lá hụt hẫng rơi xuống đất. Một chiếc xe lạnh lùng phóng qua…
Cây vô cùng đau lòng, nó hối hận vì đã không thuyết phục Lá ở lại, không giữ Lá thật chặt bên mình.
Gió lại thổi lên, nhưng nó không hề tỏ ra một chút buồn hay thương cảm. Gió nghĩ: “Bởi chúng tôi là Gió, và lời nói thì theo Gió bay đi”.
Là Gió quá vô tình, hay bởi Lá không biết thế nào là trân trọng?
Khi đánh mất tình yêu, xin đừng đổ lỗi cho cám dỗ. Khi mất đi gia đình hạnh phúc, chỉ có thể tự trách rằng chính ta đã bước vào vòng xoáy ham muốn. Khi cha mẹ và con cái giống như hai người xa lạ, chỉ có thể trách bản thân rằng ban đầu ta đã quá hồ đồ.
Trong cuộc sống có rất nhiều người giống như Lá: Làm ngơ trước hạnh phúc đang có để đuổi theo những thứ hào nhoáng bên ngoài. Đến một ngày khi mất đi tất cả, ta mới kinh ngạc phát hiện ra bàn tay mình đã phá hỏng hạnh phúc của chính mình. Nhưng dẫu có hối hận bao nhiêu thì cũng chẳng thể thay đổi được nữa rồi.
Trong thế giới hoa lệ này, có bao nhiêu người có thể cưỡng lại cám dỗ? Trong vòng xoáy của ham muốn, có bao nhiêu người có thể giữ được bản tính thuần khiết ban sơ?
Hãy gìn giữ trái tim trong sáng của bạn, đừng để Gió lay động. Hãy trân trọng tất cả những gì mình đang có, bởi ấy là duyên phận mà khó khăn lắm bạn mới gây dựng được. Chọn những gì bạn yêu, yêu những gì bạn chọn, và luôn luôn kiên định không bao giờ từ bỏ.
Bởi vì, nếu Lá luôn kiên định, thì Gió có lay động được không?
Ngọc Linh
Theo Secretchina